Cảm nhận 6 câu thơ cuối bài Cảnh ngày xuân sẽ thấy văn pháp tả cảnh ngụ tình độc đáo và đặc sắc của tác phẩm. Truyện Kiều của thi hào Nguyễn Du không chỉ được nghe biết như một tuyệt tác bởi những giá trị xã hội thâm thúy, mà còn làm say đắm lòng người bởi giá trị nhân đạo lan tỏa cũng như những đoạn thơ tả cảnh tuyệt bút. “Cảnh ngày xuân” không chỉ chứa bức tranh thiên nhiên trong sáng mà còn cảm nhận được vẻ đẹp đầy ý nghĩa trong tiệc tùng, lễ hội truyền thống của dân tộc bản địa. Gần đó, một bức tranh tả cảnh ngụ tình được thể hiện qua ngòi bút tài hoa của đại thi hào. Trong nội dung nội dung bài viết ở đây, hãy cùng với Bankstore cảm nhận 6 câu thơ cuối bài Cảnh Ngày Xuân.
- Tìm hiểu khái niệm L-Arginine là gì? Tác dụng – Ưu điểm và Tác dụng phụ của L-Arginine
- Phát biểu Cảm nhận của em về 2 khổ thơ đầu bài Sóng của nhà thơ Xuân Quỳnh
- Bệnh cảm lạnh là bệnh gì? Nguyên nhân – Biểu hiện – Cách điều trị và Phòng ngừa căn bệnh cảm lạnh
- Câu nghi vấn: Khái niệm – Đặc điểm – Vai trò và Cách sử dụng
- Chỉ số CRP là gì? Mục đích và Ý nghĩa của việc xét nghiệm CRP
Ngữ văn lớp 9 – Cảnh ngày xuân – Trích Truyện Kiều – Nguyễn Du – cô giáo Chử Thu Trang
Bài học kinh nghiệm: Cảnh ngày xuân
Bài giảng nằm trong Khóa học ngữ văn lớp 9, trích Truyện Kiều của Nguyễn Du
Bạn đang xem: Phát biểu Cảm nhận 6 câu thơ cuối bài Cảnh ngày xuân
Giáo viên giảng dạy: Chử Thu Trang
Video thuộc bản quyền của Trung tâm Dạy tốt
Phân tích tác phẩm: Chị em Thúy Kiều: https://www.youtube.com/watch?v=Sot7N…
Subscribe kênh để theo dõi những bài giảng tiên tiến nhất của Dạy tốt nhé các em: https://goo.gl/FtJtUI
Facebook của Trung tâm Dạy tốt: https://www.facebook.com/daytot.vn/
Tham gia các khóa học Văn lớp 9 MIỄN PHÍ tại https://trực tuyến.daytot.vn/lop-9/khoa-h…
Gợi ý mở đề cảm nhận 6 câu thơ cuối bài Cảnh ngày xuân
Ngày xuân luôn gợi cho ta cảm giác về sự việc tươi mới về những gì rực rỡ tràn đầy thanh sắc nhất. Vì đó là mùa của vạn vật sinh sôi phát triển nên xuất hiện trong văn học thường là những khung cảnh thiên nhiên tươi vui. Nhưng trong sáu câu cuối của đoạn trích Cảnh ngày xuân thì bức tranh thiên nhiên ngày xuân ấy lại không vui tươi sinh động như thường thấy mà ngược lại lại phủ lên mình một sự ảm đạm, chất chứa biết bao ưu tư.
“Tà tà bóng ngả về Tây
Chị em thơ thẩn dan tay ra về
Bước dần theo ngọn tiểu khê
Lần xem phong cảnh có bề thanh thanh
Nao nao làn nước uốn quanh
Dịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắc ngang.”
Tìm hiểu và cảm nhận 6 câu thơ cuối bài Cảnh ngày xuân
Sơ nét về đoạn trích Cảnh ngày xuân trong truyện Kiều
Truyện Kiều là một kiệt tác của Nguyễn Du được sáng tác bằng chữ Nôm. Truyện Kiều được viết theo bố cục tổng quan Gặp gỡ đính ước – Gia biến – Hội ngộ. Đoạn trích Cảnh ngày xuân thuộc phần một gặp gỡ và đính ước. Đoạn trích diễn ra sau khoản thời gian miêu tả và chị em Thúy Kiều và trước lúc gặp mộ Đạm Tiên rồi kết duyên cùng Kim Trọng.
Phân tích đoạn trích Cảnh ngày xuân, ta thấy thi hào Nguyễn Du đã miêu tả lại vẻ đẹp của thiên nhiên kết hợp cùng cảnh sinh hoạt khi chị em Kiều du xuân trong tiết thanh minh. Nếu ở những dòng thơ đầu của Cảnh ngày xuân là một thiên nhiên tươi đẹp, thanh thoát nhưng không kém phần tươi vui nhộn nhịp bởi khung cảnh “nô nức yến anh”, thì ở những câu thơ cuối của đoạn trích này ngày xuân lại hiện ra với những nét phác họa đượm màu u buồn. Giọng điệu cũng vì vậy mà trầm lắng hơn….
Xem thêm : Bệnh u não: Khái niệm và Những thông tin cần thiết về căn bệnh
Cảm nhận 6 câu thơ cuối bài Cảnh ngày xuân của thi hào Nguyễn Du
Bức tranh thiên nhiên ngày xuân trong thời điểm cuối ngày
Lựa chọn tả ngày xuân trong những cuối là một lựa chọn độc đáo của Nguyễn Du. Bởi lẽ khi đó thiên nhiên đã bung nở hết tất cả những gì tinh túy nhất, tươi đẹp tuyệt vời nhất. Tươi đẹp là thế nhưng đó cũng là những giây phút cuối để sẵn sàng cho giây phút giao mùa sắp đến. Khung cảnh chiều tà cũng là việc nối tiếp gợi ra cảnh ngày tàn
“Tà tà bóng ngả về Tây”
Từ láy “tà tà” gợi ra cảm giác thời gian đang trôi qua một cách chậm chạp. Những tia nắng không còn tung tăng tươi vui nữa mà đã bắt đầu mệt mỏi, chậm rãi đi về cuối phương trời. Tia nắng không rực rỡ mà dịu nhẹ. Không chỉ là tia nắng mà còn là một những đám mây lơ lửng kia cũng đang dần trôi về phía chân trời. Ta thoáng cảm nhận được một sự chùng chình như nuối tiếc như không nỡ, cả không gian như đang muốn níu kéo thời gian để giữ gìn lại những khung cảnh huy hoàng tươi đẹp còn sót lại của ngày xuân sắp tàn.
“Bóng ngả về Tây” gợi hình ảnh mặt trời cũng bắt đầu lặng dần, chìm khuất dần. Sức sống buổi ban ngày đã biến mất dần đẻ sẵn sàng nhường chỗ cho bóng tối sắp tới đây dần. Chiều tà thường gọi cho con người những nỗi buồn nhân thế, buồn cho kiếp người. Thiên nhiên rộng lớn bát ngát là thế còn không tránh khỏi quy luật thịnh suy thì huống chi là kiếp người nhỏ bé không thể tránh khỏi quy luật vòng tuần hoàn của sinh lão bệnh tử. Trong không gian ngày tàn ấy con người hiện ra bé nhỏ hơn bao giờ hết. Đó cũng là lúc con người đơn thuần mủi lòng, đơn thuần bỏ đi hết những lớp mặt nạ mà phơi bày nỗi niềm của mình.
“Chị em thơ thẩn dan tay ra về”
Chị em Kiều đi du xuân đã và đang chứng khiến qua khung cảnh rộn ràng nhộn nhịp buổi ban sáng nhưng khi chiều tàn người ra về hết không khí nhộn nhịp cũng mất đi để lại một sự trống trải. Điều này đã được thể hiện cô đọng qua từ láy thơ thẩn”. Dường như chị em Kiều đang buông từng bước, từng bước tiến một cách chậm rãi. Họ cũng cảm nhận được thời gian ngày tàn sắp đến, len lỏi vào tâm trạng chị em nhiều cảm xúc khó tả. Còn đâu khung cảnh nhộn nhịp tươi vui
“Gần xa nô nức yến anh
Chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân”
Mà trong cái “dan tay ra về” ấy lại chứa đựng biết bao tâm trạng, cảm xúc khó nói thành lời. Cuộc vui vừa diễn ra thoắt cái ngày buồn đã đi vào. Và con người dường như không thể làm gì để níu kéo, để ngăn cản bước đi của thời gian.
Những tia nắng vàng của ngày chiều không chỉ gợi bước đi của thời gian mà còn tác động lên cảnh vật khiến cho cảnh vật phủ lên mình một chiếc áo vàng nhạt ấm áp nhưng cũng man mác nỗi buồn.
“Bước dần theo ngọn tiểu khê
Lần xem phong cảnh có bề thanh thanh
Nao nao làn nước uốn quanh
Dịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắc ngang.”
“Bước dần” gợi trạng thái di chuyển chậm rãi từ tốn. Bước đi ở đây không có đối tượng người dùng cụ thể gợi ra nhiều suy nghĩ. Đó có thể là bước tiến thơ thẩn ra về của chị em Kiều. Đó cũng xuất hiện thể là bước đi chậm rãi của thời gian. Tất cả như hòa vào nỗi buồn của buổi chiều. Ngọn tiểu khê đây chính là dòng suối nhỏ. Nếu ở những câu thơ trên là khung cảnh thiên nhiên thanh tao nhưng vẫn mang đầy sức sống qua các hình ảnh.
“Ngày xuân con én đưa thoi
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi
Xem thêm : Access là gì? Từ A đến Z thông tin cơ bản về Access
Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa”
Thì đến những dòng thơ này sẽ không xuất hiện cụ thể cỏ non, cành lê mà lại xuất hiện những sự vật như ngọn tiểu khê. Làn nước nhỏ chảy róc rách nát yên ả không khuấy động không gian cũng không hùng vĩ. Dường như để hòa vào nỗi buồn tất cả sự vật cũng thu mình lại trong cái thời khắc ấy.
“Lần xem phong cảnh” đã gợi tả cụ thể điểm nhìn thiên nhiên. Hóa ra đó đây chính là điểm nhìn của Kiều. Trong hai con mắt người phụ nữ “xuân xanh xấp xỉ tới tuần cập kê” đáng lẽ phải tươi vui bình an nhưng trong hai con mắt của Kiều lại nhuốm màu tâm trạng buồn thương này.
Phong cảnh ấy không rực rỡ tráng lệ nguy nga mà chỉ là “có bề thanh thanh”. Mọi thứ diễn ra nhẹ nhàng yên ả nhưng vẫn chất chứa một nỗi niềm, một nỗi buồn nhẹ nhàng thanh tao. Nguyên nhân nào khiến cho nỗi buồn ấy bủa vây tâm hồn nàng thiếu nữ mong manh này. Nguyên nhân ấy cũng không được nói rõ. Có lẽ vì ngày tàn chăng? Cũng có thể có thể vì cảm nhận được tương lai trắc trở của mình chăng? Sự thanh tao của cảnh vật càng khiến lòng người thêm u hoài.
Từ láy “nao nao” đã gợi tả thành công trạng thái ấy. nao nao là việc chuyển động nhỏ nhưng đều đặn tái diễn không có kết thúc. Đó vừa là trạng thái chuyển động của “làn nước uốn quanh” vừa còn là một trạng thái tâm trạng của nhân vật. Sự xao động của mặt nước càng khiến cho không gian thêm tĩnh lặng. Lòng người cũng xao động gợn sóng vì một nỗi niềm riêng không tên.
Hình ảnh cảnh vật được Nguyễn Du khắc họa toàn bộ là những sự vật nhỏ bé từ ngọn tiểu khê đến làn nước uốn quanh và cuối cùng là nhịp cầu nho nhỏ. Từ láy tượng hình “nho nhỏ” đã diễn tả cảnh vật nhỏ bé. Từ cái nhìn hướng lên trên để thấy “cánh én đưa thoi”, “cỏ non xanh tận chân trời”, thấy “cành lê trắng điểm một vài bông hoa” thì đến khi miêu tả cảnh vật chiều tàn thì cái nhìn hướng xuống đất, hướng về những gì bé nhỏ bình dị.
Vạn vật như thu nhỏ vào tầm mắt, như nép mình lại trước nỗi niềm của con người. Và đặc biệt quan trọng chính cái nhỏ bé của việc vật đã tạo nên một bức phông nền để làm nổi bật bước đi chậm rãi của thời gian. Dù tả cảnh vật nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được bước tiến và nỗi lòng của con người. Như Nguyễn Du từng viết
“Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”
So sánh vẻ đẹp và từng đường nét với bức tranh xuân ban ngày
Điểm chung giữa hai bức tranh xuân được miêu tả trong đoạn trích Cảnh ngày xuân đều được vẽ bằng những đường nét phác họa đầy ước lệ. Nhưng có thể thấy rõ ràng nhất sự khác biệt về tính chất chất và tâm trạng của con người trong hai bức tranh này. Bức tranh ngày xuân đầu tiên rộn ràng vui tươi và tràn đầy sức sống. Sự ấm áp, sức sống ấy không chỉ tới từ cảnh vật mà còn tới từ cảnh sinh hoạt của con người. Còn bức tranh cuối lại mang sắc tố ảm đạm hơn. Cái nhìn ở bức tranh đầu có vẻ bao quát hướng lên trên còn bức tranh thứ hai cái nhìn thu hẹp tầm mắt không được mở rộng chỉ hướng về những vật nhỏ bé xung quanh.
Sự khác biệt ấy có thể tới từ thời gian vận động của bức tranh xuân. Vì là đầu ngày nên cảnh vật tràn đầy nhựa sống nhưng đến chiều tàn thì mọi thứ từ từ chìm vào trạng thái mệt mỏi, chậm chạp. Và có lẽ còn vì sự xuất hiện của con người, Con người ở bức tranh đầu là con người trong tâm thế đi “lễ là tảo mộ, hội là đạp thanh” nên vui tươi hơn. Còn con người trong bức tranh cuối là con người trở về sau ngày vui có phần mệt mỏi. Tất cả hòa kết lại tạo nên một không gian một cảm xúc đặc biệt quan trọng.
Và một điều đặc biệt quan trọng ở hai bức tranh xuân này sẽ không chỉ đơn giản là tả cảnh mà đó dường như còn là một một sự dự báo về số phận của cuộc đời Kiều. Đời Kiều nếu đó giờ là một cuộc sống yên bình như mặt hồ phẳng lặng kia, như bức tranh xuân đầu ngày đầy thanh sắc khiến ai cũng đều ngưỡng mộ thì sau này cuộc đời Kiều sẽ rẽ ngang sang một dãy phố khác. Bức tranh thứ hai vẫn là những đường nét thanh tao nhưng đượm buồn. Đó cũng là dự báo trước cho cuộc đời Kiều sau này sẽ là một bản nhạc mà chỉ toàn nốt trầm buồn. Bởi sau khoản thời gian ra về đó là lúc Kiều gặp nấm mộ ven đường của Đạm Tiên.
“Sè sè nắm đất bên đường
Dàu dàu ngọn cỏ nửa vàng nửa xanh”
Kiều đồng cảm cho số phận hồng nhan bạc phận của Đạm Tiên mà nàng nào có biết rằng nàng và Đạm Tiên lại đây chính là những người dân cùng hội cùng thuyền. Rồi gia biến sẽ ùa đến cướp mất đi ánh sáng cuộc đời của người con gái đa sầu đa cảm này. Sau đó cũng trong buổi chiều tàn hôm đó, nàng còn được gặp tình yêu của đời mình – Kim Trọng. Gặp nhau nhưng rồi sẽ để lỡ mất nhau. Nên bức tranh xuân ấy còn là một một lời tiên tri cho cuộc đời Kiều, mà chính Kiều dường như đã và đang dự cảm được cho số phận của mình. Đó đây chính là cái nét buồn man mác, nỗi u hoài đầy tâm trạng mà Kiều đã cảm nhận.
Thẩm định và đánh giá tác phẩm khi cảm nhận 6 câu thơ cuối bài Cảnh ngày xuân
Nguyễn Du đã vận dụng thành công văn pháp tả cảnh. Chỉ với những nét phác họa ông đã tạo ra một bức tranh phong cảnh thật đẹp. Và cái tài của Nguyễn Du không chỉ tạm ngừng ở đó. Mà đó là còn bức tranh tâm trạng còn là một lời dự báo của Nguyễn Du. Những hình ảnh ước lệ kết hợp độc đáo với những từ láy thuần Việt đã diễn tả thành công điều đó, tạo ra một bức tranh đa nghĩa, gợi nhiều liên tưởng. Và thành công còn tới từ việc sử dụng thể thơ lục bát dân tộc bản địa. Diễn đạt theo ý riêng Nguyễn Du đã đi vào xuất hiện trong văn học như một chiếc cầu nối giữa văn học bác bỏ học và văn học tầm trung.
Gợi ý kết đề cảm nhận 6 câu thơ cuối bài Cảnh ngày xuân
Phân tích giá trị nội dung và nghệ thuật và thẩm mỹ của truyện Kiều cũng như tìm hiểu và cảm nhận 6 câu thơ cuối bài Cảnh ngày xuân, ta cảm nhận được cảnh vật cũng đây chính là người… Chỉ với sáu câu thơ ngắn ngủi cô đọng nhưng đã gợi biết bao suy nghĩ. Nếu không được đặt đoạn trích, ta không thể biết được đây là bức tranh ngày xuân. Sáu câu thơ không có chữ “buồn” nhưng len lỏi khắp bài thơ vẫn là một nỗi buồn nhẹ nhàng nhưng miên man và day dứt không thoát ra được. Diễn đạt theo ý riêng đây là bức tranh nhẹ nhàng trước lúc số phận nàng rẽ sang thảm kịch tình yêu. Dù buồn nhưng nó vẫn dịu dàng, thanh tao không dằn vặt đau đớn mà chỉ đủ làm gợn lên những con sóng lòng cho những người đọc.
Xem thêm:
- Thuyết minh về truyện Kiều của Nguyễn Du [Văn lớp 9 và 10]
- Cảm nhận Trao duyên – Trích Truyện Kiều của Nguyễn Du
- Cảm nhận về đoạn trích Chí khí anh hùng trong truyện Kiều
- Cảm nhận Nỗi thương mình trong Truyện Kiều của Nguyễn Du
- Phân tích Chị em Thúy Kiều trích đoạn trong Truyện Kiều – Nguyễn Du
Nguồn: https://bankstore.vn
Danh mục: Giáo Dục